Hạ Nhất Minh mệt mỏi ngã lăn ra mặt đất, tiếng hít thở của hắn có chút nặng nề và mệt
mỏi.
Lẳng lặng nằm xuống, hắn buông lỏng toàn bộ thân thể, tùy ý để tư tưởng tâm trí của chính mình trôi bền bồng theo cảm
giác mông lung, sau một hồi đại chiến kịch liệt, hắn muốn để cho thân thể mình được thoải mái, được hưởng thụ một chút
sự thư giãn, nhưng thật sự việc đó lại không thích hợp với không khí tràn ngập máu tươi như nơi đây. Ở trong trí nhớ
của hắn, dường như đã rất lâu chưa từng xuất hiện khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy. Vừa rồi một đòn kia, là hắn đã thật
lâu không hề dùng qua, là Thức thứ hai mươi bốn của Khai Sơn Thức.
Mà vừa rồi việc có thể rượt đuổi được Gabri, thực ra cũng là kỹ xảo hắn học được từ vị phương Tây cường giả này. Lúc đó
khi Gabri vội vàng đuổi theo hắn, đã sử dụng thần binh lợi khí làm vật dẫn, đem kim hệ lực phát huy đến mức tận cùng,
Khi vung kiếm lên, ngay lập tức thân thể cũng theo quán tính của nó mà vọt đi hơn mười trượng. Mặc dù động tác như vậy
không quá đẹp mắt, nhưng mà tốc độ không có chậm một chút nào. Khi Hạ Nhất Minh nghĩ tới điều này, hắn liền dùng lực
lượng của mình, Ngũ Hành Hoàn, Ngũ Hành Thế Giới lực, đem toàn bộ lực lượng phát huy ra Kim hệ lực, cho nên khi hắn bắt
chước Gabri vung Giả Thần Khí về phía trước.
Theo quán tính, lực khổng lồ mà hắn truyền vào trong binh khí đã không còn là tốc độ mười trượng một lần vung kiếm của
Gabri nữa, mà chỉ cần một lần trong chớp mắt, hắn đã ở ngay phía sau lưng của vị Tôn Giả phương Tây rồi, sau đó lại còn
sử dụng Khai Sơn Thức thứ hai mươi bốn nên việc Gabri biến thành người thiên cổ thật sự không có gì là lạ. Nhưng Thức
thứ hai mươi bốn này lại hút đi toàn bộ sức lực mà hắn đang có, nói cách khác hắn bây giờ cả một con kiến cũng không
chắc là đánh lại nữa, cho dù thể chất của hắn cường đại, cũng phải đành chịu buông xui, ngã bịch xuống mặt đất, mặc cho
huyệt Bách Hội ra sức hấp thu thiên địa lực hồi phục.
Đương nhiên, sau khi thăng cấp Tôn Giả, hắn hấp thu Thiên Địa Khí tốc độ rất nhanh. Do vậy chỉ nằm nghỉ ngơi một lát,
Hạ Nhất Minh đã đứng lên. Trên đỉnh đầu huyệt Bách Hội hút Thiên Địa Khí tốc độ so với lúc chưa chiến đấu càng thêm
nhanh chóng một phần, mặc dù điểm tiến bộ này cũng không đáng kể cho lắm, nhưng thà có còn hơn không, việc đó cũng làm
cho Hạ Nhất Minh vui mừng không xiết rồi. Đối với con đường võ đạo, càng về sau tốc độ tăng trưởng càng chậm không
những thế còn phải qua một quá trình tu luyện gian khổ, còn giống như việc mười ngày luyện hóa thần binh, cho dù là Hạ
Nhất Minh cũng khó có cơ hội gặp lại, tất cả đều là tùy vào cơ duyên thôi, còn việc tiến bộ mỗi ngày một ít, góp nhặt
lại, tích tiểu thành đại, đó mới chính là quá trình mà Tôn Giả coi trọng, nếu không như thế thì làm sao mà có thể đột
phá đây.
Ngồi xếp bằng một lát, Hạ Nhất Minh toàn thân chân khí cũng đã khôi phục năm, sáu thành. Đến giờ phút này, hắn đã không
cần phải lo sợ đề phòng nữa. Dù là lúc này nếu có đến thêm một vị tôn giả, nhờ vào Ngũ Hành Hoàn, hắn cũng sẽ không rơi
xuống thế yếu. Đi tới bên cạnh thân thể Gabri, Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, rốt cục thò tay vào trong người của hắn
lục lọi.
Hắn nhớ rõ Kim Chiến Dịch từng nói qua, một khi tôn giả bỏ mình, bọn họ thần binh lợi khí sẽ tự động xuất hiện ở bên
người. Ba người này dù sao cũng đều là cấp bậc tôn giả, trên người của bọn họ có thần binh lợi khí, như vậy bất kể như
thế nào cũng không thể lãng phí.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh không chỉ tìm được thanh trọng kiếm của Gabri, mà còn tìm được trên người hắn một cái chai và
một quyển sách bằng da thú. Điều đáng tiếc duy nhất chính là vật mà Hạ Nhất Minh coi trọng Đại Thuẫn, đã bị Cự Phủ bổ
làm hai, hư hỏng mất rồi. Mà theo sự tử vong của Gabri, thần binh lợi khí này cũng đã mất đi khà năng phục hồi, vĩnh
viễn phân thành hai nửa.
Trong tất cả các món thần binh lợi khí mà ba vị Tôn Giả sử dụng, vật mà Hắn coi trọng nhất chính là Đại Thuẫn, bởi vì
đây chính là món thần binh lợi khí phòng ngự lần đầu tiên Hạ Nhất Minh thấy được. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên mặt đất,
ngay lập tức một cái huyệt thật sâu đã hình thành, đem cỗ thi thể này đặt vào trong đó, rồi chôn lại.
Nhìn phía dưới, hai mặt Đại Thuẫn, Hạ Nhất Minh suy nghĩ chợt động, đưa tay khẽ vẫy, ngay lập tức đem nó thu vào trong
tay. Sau đó hắn hướng phía núi non trùng điệp bên kia chạy như bay. Khi hắn chạy về nơi đã từng chiến đấu với Đinh Lực
Ẩn và Lật Nguyên Lão, nơi đến tận bây giờ vẫn còn tràn ngập khí nóng rực, cùng với mùi cháy khét của tất cả sinh vật
khu vực này, lặng lẽ đến gần thi thể của Đinh Lực Ẩn đang nằm lạnh lẽo nơi đây.
Hạ Nhất Minh tự nhiên sẽ không khách khí, cũng tiến lên lục lọi, nhưng mà làm cho hắn có chút thất vọng là trên người
Đinh Lực Ẩn không có một thứ gì ngoài thanh thần binh lợi khí Xoa kiếm mà thôi, những thứ còn lại hắn không để vào
trong mắt. Hắn cũng đào một huyệt mộ rồi chôn xác vị Hoàng Tuyền Môn tôn giả vào trong đó.
Còn đối với Lật Nguyên Lão, thân thể do tiếp xúc với lực lượng hỏa hệ khổng lồ cho nên tất cả những gì thuộc về hắn đều
đã tan biến vào hư vô, cho dù là thanh thần binh lợi khí Trường kiếm cũng chịu chung số phận. Điều đó càng chứng tỏ
rằng, Uy lực thật sự của Thần Khí là một thứ không nên tồn tại trên thế gian.
Làm xong tất cả điều này, Hạ Nhất Minh tĩnh tâm lại, hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra hôm nay. Rất lâu, trên mặt
của hắn cuối cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hắn khi vừa mới tiến vào Tôn Giả cũng không phải là điên khùng mà lại đi
khiêu chiến ba vị Tôn Giả cùng lúc, mà là do hắn lo lắng cho cuộc ước hẹn hai mươi năm sau với Đồ Đằng nhất tộc. Mặc dù
tôn giả Thiên Trì Sơn đã đáp ứng cùng hắn đi vào phía núi sâu, nhưng hắn lại tin rằng Xói và Xà hai tộc không chỉ vẹn
vẹn có hai vị tôn giả. Đến lúc đó lại xuất hiện thêm một vị Tôn Giả tấn công khả năng không phải là có hay là không có,
mà phải nói rằng chắc chắn là sẽ có hơn hai vị tấn công hắn mà thôi. Tuy nhiên có lần kinh nghiệm tử chiến nơi đây, đối
với thực lực và sức chiến đấu của mình, hắn cũng tạm tin tưởng một chút.
Hơn nữa trên người còn có một con bài tủ của riêng mình, chính là thần khí Hỏa Long Lô sẽ được dùng khi thật sự cần
thiết. Nhưng thực sự thu hoạch lớn nhất của hắn chính là kinh nghiệm, thứ mà hắn đang thiếu và cũng chỉ có trên thực
chiến hắn mới có khả năng lãnh ngộ được. Sửa sang xong xuôi mọi thứ, Hạ Nhất Minh cuối cùng nhìn thoáng qua chỗ này,
rốt cục quay người rời đi. Cho dù ai sau này khi tiến tới vùng đất này cũng không sẽ nghĩ tới tại nơi núi non trùng
trùng điệp điệp này lại là nơi chôn vùi thi thể của ba vị Tôn Giả trong một ngày, mà tất cả điều này được tạo ra chỉ
bởi một vị mới thăng cấp lên Tôn Giả mà thôi...